Gia đình Việt Nam – Doisongvanhoa.net https://doisongvanhoa.net Trang thông tin đời sống văn hóa Mon, 06 Oct 2025 01:35:12 +0000 vi hourly 1 https://wordpress.org/?v=6.7.2 https://cloud.linh.pro/doisongvanhoa/2025/08/Kinhtethegioi-1.svg Gia đình Việt Nam – Doisongvanhoa.net https://doisongvanhoa.net 32 32 Tình yêu của con dành cho mẹ là mãi mãi https://doisongvanhoa.net/tinh-yeu-cua-con-danh-cho-me-la-mai-mai/ Mon, 06 Oct 2025 01:35:10 +0000 https://doisongvanhoa.net/tinh-yeu-cua-con-danh-cho-me-la-mai-mai/

Tình yêu thương của người mẹ luôn được xem là một trong những tình cảm thiêng liêng và bất diệt nhất trên đời. Sợi dây vô hình gắn kết tâm hồn của những đứa con với cội nguồn, là tiếng vọng từ quá khứ len lỏi vào từng ngóc ngách của tâm hồn, chính là tình yêu ấy. Đối với tía tôi, một người đàn ông suốt đời gắn bó với ruộng đồng, quen với gió sương và mùi bùn non, dường như sinh ra để nếm trải sự phong trần. Mồ côi cha từ thuở lên hai, tía tôi đã sớm nếm trải sự mất mát, nhưng hình ảnh của người nội tần tảo, gánh vác gia đình trên đôi vai gầy guộc, đã in sâu vào ký ức tuổi thơ của tía.

Sâu năm trước, nội tôi đổ bệnh, khiến bà lúc nhớ lúc quên, như một đứa trẻ lạc giữa dòng đời. Trong những lúc mơ hồ ấy, nội lại luôn nhớ về mẹ mình, gọi tên ‘má’ thân thương. Những hình ảnh ấy, mặc dù xót xa, lại cho tôi thấy tình mẫu tử thiêng liêng đến nhường nào, vượt lên cả những giới hạn của bệnh tật và tuổi tác. Tình yêu của người mẹ không bị giới hạn bởi không gian và thời gian, mà chỉ cần có sự hiện diện của mẹ trong trái tim con, thì tình yêu ấy sẽ mãi mãi không phai.

Khi nội tôi qua đời, tía không khóc nhưng ánh mắt đượm buồn. Tôi hiểu, tía là người đàn ông rắn rỏi, ít khi bộc lộ cảm xúc nhưng ẩn sâu trong đôi mắt ấy là một nỗi đau thăm thẳm. Mãi đến mấy hôm trước, lần đầu tiên trong đời, tôi thấy tía khóc. Tía nằm trên chiếc võng kẽo kẹt, tiếng pháp thoại từ điện thoại vang vọng, nói về mẹ. Và rồi, như một đứa trẻ, tía khóc. Giọt nước mắt phá tan sự rắn rỏi mà tía vẫn giữ gìn bấy lâu. Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhận ra, hóa ra người lớn cũng nhớ mẹ. Nỗi nhớ ấy còn sâu nặng, dữ dội hơn những gì ta tưởng.

Không phải nỗi nhớ bộc lộ ra thành lời, thành giọt nước mắt dễ dàng như những đứa trẻ, mà len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn, đôi khi chỉ một kỷ niệm nhỏ cũng đủ làm vỡ òa những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ yên. Nỗi nhớ ấy ập đến bất chợt, có thể là khi nhìn thấy một món ăn mẹ từng nấu, nghe câu nói quen thuộc, hay chỉ đơn giản là một chiều mưa buồn. Đó là tiếng vọng từ quá khứ, là sợi dây vô hình níu giữ ta với cội nguồn.

Có lẽ, người lớn thi thoảng cũng thèm được mẹ vỗ về, an ủi, được bé nhỏ lại trong vòng tay mẹ. Câu nói của nội tôi khi thấy tía nằm rệu rã: ‘Con bệnh sao đó, nói má nghe!’ đã chạm sâu vào trái tim tôi. Giản dị thôi nhưng chứa đựng tất cả tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ dành cho con, dù con tóc đã bạc và đã là một người đàn ông trưởng thành. Tình yêu thương của mẹ không bao giờ thay đổi, vẫn luôn ở bên cạnh con, dù con có đi bất cứ nơi nào.

Tình yêu thương của mẹ là thứ tình cảm không bao giờ phai nhạt. Dù con đã lớn, dù con có mạnh mẽ đến đâu, trong sâu thẳm mỗi người vẫn luôn cần một vòng tay mẹ để nương tựa, một lời nói của mẹ để vỗ về, an ủi giữa cuộc đời. Chính những giọt nước mắt muộn màng của tía là bảo chứng sống động cho một tình yêu vĩ đại, không bao giờ phai nhạt: Tình yêu và nỗi nhớ của con dành cho mẹ, dù con đã là người lớn. Đó là một sự thật mà chúng ta không nên quên.

]]>
Giữ tiếng Việt qua 4 thế hệ: Tự hào văn hóa trong lòng Lào https://doisongvanhoa.net/giu-tieng-viet-qua-4-the-he-tu-hao-van-hoa-trong-long-lao/ Wed, 24 Sep 2025 01:35:04 +0000 https://doisongvanhoa.net/giu-tieng-viet-qua-4-the-he-tu-hao-van-hoa-trong-long-lao/

Ở thủ đô Vientiane của Lào, một gia đình nhỏ đã âm thầm giữ gìn và truyền lại tiếng Việt qua 4 thế hệ, như một dòng chảy văn hóa không bao giờ cạn. Đó là gia đình bà Nguyễn Thị Nương, một người phụ nữ gốc Việt 97 tuổi, người đã dành cả cuộc đời để bảo tồn tiếng mẹ đẻ và văn hóa Việt tại xứ người.

Bà Nương sinh ra và lớn lên trong một thời kỳ đầy biến động, cùng gia đình định cư tại Lào và xây dựng cuộc sống mới. Dù sống giữa một cộng đồng đa văn hóa, nhưng trong căn nhà nhỏ của bà, tiếng Việt vẫn luôn được nói và yêu thương. “Các cháu đi học thì tự nhiên biết tiếng Lào nhưng về nhà là phải nói tiếng Việt. Bố mẹ, vợ chồng, con cái, ai cũng phải nói tiếng Việt hết. Không cho nói tiếng Lào trong nhà, thế nên các cháu không đứa nào nói ngọng. Biết hết tiếng Việt!” – bà Nương chia sẻ với giọng nói chậm rãi nhưng đầy tự hào.

Không chỉ tập trung vào việc giữ gìn ngôn ngữ, gia đình bà Nương còn kiên trì bảo tồn văn hóa Việt qua những phong tục, tập quán truyền thống. Từ những bữa ăn gia đình với lời mời “Mời ông bà, mời bố mẹ…” đến những nghi lễ cổ truyền như giỗ, Tết hay cả Tết Đoan Ngọ mồng 5/5 với tục “giết sâu bọ,” mọi tập tục đều được giữ vẹn nguyên.

Ở tuổi 97, bà Nương vẫn minh mẫn và sống trong tình yêu thương của con cháu. Con cháu bà không chỉ học được tiếng Việt mà còn học cả cách sống, cách làm người theo đúng cốt cách người Việt Nam. “Tôi gìn giữ tiếng Việt vì đó là tiếng của mẹ đẻ, của quê hương, đất nước. Xa quê hương, mình càng không thể để mất” – bà nói. Sự kiên định ấy đã được truyền lại qua các thế hệ như một dòng chảy không bao giờ cạn.

Cháu ngoại của bà, chị Phạm Thu Hương, cũng chia sẻ về việc gia đình chị đã ở Lào 4 đời. Ông bà ngoại và cha mẹ chồng của chị là bạn chiến đấu với nhau từ thời chiến tranh. Các con chị đều nói và viết được tiếng Việt. “Muốn gìn giữ gốc tiếng Việt cho thế hệ trẻ, mọi người trong gia đình đều phải có quyết tâm lớn, giữ gìn truyền thống, phong tục và dành thời gian dài vun đắp” – chị Hương nói.

Anh Trần Viết Thanh Phong, con trai chị Hương và là chắt ngoại của bà Nương, cho biết anh biết nói tiếng Việt từ khi còn nhỏ. Ba mẹ anh dạy rằng mình là người Việt thì phải gìn giữ văn hóa và tiếng nói của người Việt. “Trong thời đại toàn cầu hóa, việc biết nhiều thứ tiếng là một lợi thế nhưng giữ được cái gốc mới là điều quan trọng nhất. Phải nhớ mình là người Việt và nói được tiếng Việt” – anh Phong chia sẻ.

Gia đình bà Nương không phải là trường hợp duy nhất nhưng là một trong những ví dụ điển hình tiêu biểu về việc gìn giữ tiếng Việt nơi xứ người. Trong bối cảnh hội nhập sâu rộng, văn hóa và ngôn ngữ dễ dàng bị hòa tan thì việc một gia đình có 4 thế hệ sinh sống tại Lào nhưng vẫn giữ được sự tinh anh, chuẩn mực của tiếng Việt là điều vô cùng đáng quý.

Bởi ngôn ngữ không chỉ là phương tiện giao tiếp mà còn là cầu nối tâm hồn, là nơi lưu giữ ký ức, văn hóa và cội nguồn dân tộc. Câu chuyện về gia đình bà Nguyễn Thị Nương ở Vientiane là một bản nhạc đẹp về tình yêu tiếng Việt, tình yêu văn hóa cội nguồn, và là minh chứng sống động cho sức sống mãnh liệt của văn hóa Việt, được nuôi dưỡng bằng tình yêu và ý chí qua từng thế hệ.

Hãy cùng tìm hiểu thêm về các câu chuyện khác về việc gìn giữ tiếng Việt tại Lào và những nỗ lực của cộng đồng người Việt ở nước ngoài trong việc bảo tồn văn hóa và ngôn ngữ của mình.

]]>