Nội dung chính
Trong cuộc đời của mỗi người, có những quãng thời gian đi qua mà dẫu cho bao năm tháng sau này có trôi chảy, vẫn không bao giờ phai mờ. Đó là những tháng ngày tuổi thơ hồn nhiên, là tuổi trẻ sôi nổi, và đặc biệt là tuổi học trò. Cái tuổi mà trái tim còn trong veo, tâm hồn rộng mở, chưa vướng bận muộn phiền. Cái tuổi mà niềm vui đơn sơ nhất cũng đủ làm ta hạnh phúc cả ngày, và nỗi buồn nhỏ bé cũng có thể làm ta trăn trở khôn nguôi.
Ai rồi cũng có một miền ký ức mang tên “tuổi học trò” nơi ta từng ngồi trên ghế nhà trường, từng cắp sách tới lớp, từng run run khi bị gọi kiểm tra bài cũ, từng lén lút trao nhau ánh mắt bẽn lẽn đầu đời. Và tôi cũng vậy, mang trong mình những năm tháng không thể nào quên ấy.
Những ngày tháng hồn nhiên đầy ắp tiếng cười
Tuổi học trò của chúng tôi gắn liền với những điều giản dị mà ngọt ngào vô bờ. Đó là những sáng mùa đông co ro trong chiếc áo đồng phục, tay run run cầm cuốn sách giáo khoa nhưng miệng vẫn ríu rít trò chuyện cùng bạn bè. Là những trưa hè nắng chang chang, cả lớp rủ nhau ra hàng quán nhỏ gần trường, ăn vội gói mì tôm sống, nghe tiếng “xạo xạo” vui tai rồi cười phá lên.
Có những ngày, lũ học trò chúng tôi nghịch ngợm đến mức… trốn học. Chỉ để cùng nhau ra bờ sông nô đùa, hay leo thác bảy tầng(Ngọc Phụng) ngắm nhìn mây trôi. Thầy cô biết, đôi khi mắng, đôi khi phạt, nhưng sâu trong ánh mắt vẫn đầy yêu thương. Bởi lẽ, tuổi học trò nào mà chẳng có những phút bồng bột, dại khờ.
Và cả những buổi kiểm tra bài cũ – “nỗi ám ảnh” thường trực của chúng tôi. Có đứa run run đứng lên, mặt đỏ bừng, miệng ấp úng. Có đứa “bị” điểm 0 mà mặt vẫn tỉnh bơ, để rồi cả lũ lại động viên, an ủi, hoặc thậm chí… cười ầm lên. Những điểm số ngày ấy đâu quan trọng, cái còn đọng lại chính là sự gắn kết và kỷ niệm chẳng bao giờ phai. Hay có những cái kỳ lạ gọi tên thì kèm luôn phụ huynh. Nào là Quỳnh(Quýnh), Long(Học), Minh(Bằng), Tuân(Tuý), Mai(Toan), Hạnh(Tuấn), Vân Anh(Trâu)…
Tình bạn, tình thầy trò và tình yêu đầu đời
Những năm tháng ấy, chúng tôi có với nhau một tình bạn thật đẹp. Không toan tính, không vụ lợi, không phân biệt giàu nghèo hay giỏi dở. Bạn bè đơn giản chỉ là cùng nhau ngồi chung một bàn, cùng làm chung một bài toán, hay cùng chia nhau gói mì lúc đói. Có lúc cãi nhau chí chóe, nhưng rồi lại làm lành nhanh đến mức chẳng kịp giận lâu.
Cũng không thể không nhắc đến tình thầy trò. Các thầy, các cô – những người đã tận tâm dìu dắt chúng tôi suốt những năm tháng ấy. Dù đôi khi nghiêm khắc, thậm chí phạt nặng, nhưng giờ nhìn lại, chúng tôi hiểu rằng, tất cả chỉ để chúng tôi trưởng thành. Có những bài giảng không chỉ dạy tri thức, mà còn gieo vào lòng học trò cả những bài học làm người, để rồi mãi sau này chúng tôi vẫn khắc ghi.
Và tất nhiên, tuổi học trò không thể thiếu đi những rung động đầu đời. Đó là những ánh mắt ngại ngùng, những lá thư viết vội giấu trong trang sách, những lần lén dõi theo một người từ xa. Tôi cũng từng như thế, chẳng thể nào quên những ngày đạp xe đến trường, háo hức chỉ để được “vô tình” đi chung đường với cô bạn cùng lớp. Tình yêu ấy trong sáng đến mức chẳng cần lời tỏ tình, chỉ cần một nụ cười thôi cũng đủ làm tim rộn ràng cả buổi. Giờ nghĩ lại, thấy thật hồn nhiên, thật đẹp, và thật đáng trân trọng.
Nói đến tuổi học trò, không thể không nhắc đến lớp 12C1-K42 (2006–2009). Chúng tôi bắt đầu là lớp 10A4, rồi đổi tên thành 11C1, và cuối cùng là 12C1. Ba năm học ấy, là cả một chặng đường gắn bó, chan chứa biết bao kỷ niệm.
Tập thể lớp 12C1-K42 (2006–2009)
Lớp học nhỏ bé ấy, nhưng là nơi chứa đựng cả một bầu trời tuổi trẻ. Có những tiết học chăm chú lắng nghe, cũng có những giờ cả lớp rì rầm, thậm chí ồn ào đến mức thầy cô phải phạt cả lớp chép phạt. Có những buổi lao động, cả lũ mồ hôi nhễ nhại nhưng tiếng cười giòn tan vẫn vang khắp sân trường. Có những lần thi đua, cả lớp đồng lòng quyết tâm, để rồi niềm vui vỡ òa khi được xướng tên trên bảng vàng.
12C1 không chỉ là một tập thể, mà còn như một gia đình. Ở đó có sự sẻ chia, có tình bạn, có ước mơ và có cả những nỗi buồn chung. Giờ đây, khi mỗi người đã đi một con đường riêng, có người là thầy giáo, có người là kỹ sư, công an, hay đổ bê tông tươi, có người bôn ba nơi đất khách… nhưng mỗi lần nhắc lại hai chữ “12C1”, trái tim ai cũng rộn ràng, như thể chưa từng xa cách.
16 năm – mỗi người một ngả, ký ức vẫn nguyên vẹn
Thấm thoát đã hơn 16 năm kể từ ngày chúng tôi ra trường. Thời gian trôi nhanh đến mức khiến ta giật mình. Những gương mặt ngày nào giờ đã trưởng thành, đã có gia đình, sự nghiệp. Có người ở quê hương, có người lập nghiệp nơi phố thị, có người xa xứ nửa vòng trái đất. Nhưng dẫu đi đâu, làm gì, ký ức về mái trường xưa, về lớp học cũ, vẫn còn đó – nguyên vẹn như chưa từng rời xa.
Mỗi lần có dịp hội ngộ, bao câu chuyện lại được khơi dậy. Lại nhớ những trò nghịch ngợm xưa cũ, lại nhắc tên từng thầy cô, từng người bạn đã gắn bó. Và điều đặc biệt là, dẫu cho đã trưởng thành, nhưng khi gặp lại nhau, tất cả như trở về đúng cái tuổi học trò năm nào – hồn nhiên, vô tư và tràn đầy tiếng cười.
60 năm Trường Cầm Bá Thước – Dòng chảy tự hào
Năm nay, trường THPT Cầm Bá Thước – ngôi trường thân yêu của chúng tôi – tròn 60 năm tuổi. Sáu mươi năm, một chặng đường dài với biết bao đổi thay, biết bao thế hệ học trò đã trưởng thành từ mái trường này.
Tự hào biết bao khi chúng tôi được là một phần trong lịch sử ấy. Dù chỉ là một lớp nhỏ bé, một khóa học bình thường, nhưng trong lòng mỗi người, đó là cả một thanh xuân, cả một miền ký ức. Và hôm nay, khi trở về trường, thấy những dãy phòng học khang trang, thấy hàng cây ngày nào nay đã xanh tốt rợp bóng, lòng chợt dâng lên niềm xúc động khó tả.
(Đại diện lớp 12C1- K42 kính tặng nhân kỷ niệm 60 năm thành lập Trường THPT Cầm Bá Thước)
60 năm – không chỉ là dấu mốc của ngôi trường, mà còn là dịp để mỗi học trò như chúng tôi bày tỏ lòng tri ân. Tri ân công ơn thầy cô đã dạy dỗ, tri ân bạn bè đã đồng hành, và tri ân chính mái trường đã nuôi dưỡng chúng tôi khôn lớn, để hôm nay dẫu ở đâu, vẫn có thể tự hào nói rằng: “Tôi là học sinh Cầm Bá Thước.”
Lời nhắn gửi – Giữ mãi thanh xuân trong tim
Thời gian trôi, tuổi trẻ không trở lại. Nhưng ký ức tuổi học trò sẽ mãi mãi sống trong tim, như một phần đẹp nhất của cuộc đời. Chúng tôi – những học trò 12C1-K42 – dẫu đã trưởng thành, đã bước đi trên những con đường riêng, nhưng mỗi khi nhớ về, vẫn thấy lòng rưng rưng xúc động.
Xin được gửi lời cảm ơn chân thành nhất tới thầy cô, tới mái trường, tới bạn bè. Cảm ơn vì đã cho chúng tôi những tháng ngày tươi đẹp đến vậy. Để hôm nay, giữa bộn bề cuộc sống, ta vẫn có một nơi để quay về, có một miền ký ức để nhớ thương, và có một niềm tự hào để gìn giữ.
Thanh xuân đã qua, nhưng sẽ không bao giờ mất. Nó chỉ nằm lại nơi hành lang cũ, nơi bảng đen phấn trắng, nơi tiếng trống trường ngân vang… và trong trái tim của mỗi người chúng tôi.
Nhà báo: ĐỖ DUẨN